Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010
10 điều phải chấp nhận nếu làm nhanhg IT
"Dương thịnh âm suy", thường xuyên bị stress, lương tăng chậm, dễ phải lấy người cùng nghề... là những thực tế bạn phải đối mặt nếu muốn theo đuổi nghề IT. Dưới đây là 10 thống kê vui những "nguy cơ" tiềm ẩn trong ngành IT mà bạn có thể phải đối mặt nếu quyết tâm theo đuổi nghề này, thông qua con mắt của một blogger làm trong nghề.
Ở những ngành khác thì nữ vừa nhiều vừa xinh đẹp, ngành IT thì ngược lại
Điều này ai đã và đang học CNTT ở các trường ĐH đều biết rồi. Không riêng gì trong ngành CNTT mà những ngành kỹ thuật, số lượng nữ giới cũng rất thấp. Tuy nhiên so với các ngành như cơ khí, điện tử thì tỉ lệ nữ giới học CNTT cũng còn khá cao. Nhưng khi học xong và đi làm, tỉ lệ nữ giới làm lập trình lại càng giảm, đa số các bạn ấy làm QC, DB, BA… Ở nhóm tôi khoảng 20 người chỉ có mỗi 2 dev, 2 QC là nữ, còn lại toàn "đực rựa". Tuy nhiên điều an ủi là trong công ty vẫn có nhiều chị em xinh lắm, nhưng không làm ở bộ phận lập trình. Thiếu thốn này thường dẫn đến điều thứ hai.
2. Xác suất phải lập gia đình với người cùng ngành rất cao
Nghe có vẻ như hơi mâu thuẫn, đã ít nữ thì làm sao xác suất này cao được. Thế nhưng với những người làm IT thì kể từ lúc đi làm thường nhìn máy tính nhiều hơn giao tiếp với ngưòi thật nên sẽ ăn nói kém, giao tiếp kém, cơ hội gặp phụ nữ khác ngành cũng ít hơn người làm ở ngành khác nên trời kêu ai nấy dạ. Tuy nhiên chúng ta thường quen nửa cuộc đời của mình từ trong trường ĐH hoặc ở nơi làm việc nên điều này có thể cũng đúng với những người làm ở các ngành khác. Dù những người làm ở ngành IT chúng ta thường được cái thông minh, nhưng hai người thông minh thì sinh con ra chưa chắc thông minh nên đây cũng là một hiểm họa tiềm tàng. Hơn nữa, hai người cùng ngành IT giờ gặp nhau ngoài nói chuyện bug, code thì chán chết. Phải chi chàng kể chuyện bug, nàng hỏi bug là gì hở anh thì có phải thú vị hơn biết bao.
3. Bạn sẽ bị yếu đi
Điều này không có gì phải bàn cãi. Thứ nhất ngồi nhiều… thì bụng và mông sẽ to. Bụng càng to càng khó làm... nhiều thứ và tuổi thọ giảm. Ngồi nhiều còn có thể gây ra nhiều bệnh tế nhị khác. Ngoài hai bệnh đằng trước và đằng sau thì còn bệnh ở mắt do nhìn quá nhiều. Đa số người làm IT xung quanh ta đều bị cận thị. Gõ máy tính thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến tim, rê chuột thường xuyên sẽ thoái hóa cổ tay. Ngoài ra cột sống sẽ bị chai hoặc mọc gai do tật ngồi nhiều hơn đứng của công việc này.
Ngoài ra, người làm IT thường có thói quen làm việc, sinh hoạt ban đêm. Cái giờ đáng lẽ những người ở những ngành khác làm cái việc mà ai cũng biết là việc gì thì người trong ngành IT lại gõ gõ, click click và thường gây ra bệnh đau bao tử. Tay chân ít hoạt động nên con người thường cảm thấy mỏi mệt, lười vận động, thậm chí cả lười tắm nên đừng thắc mắc tại sao một số SV ngành IT thường ở dơ. Nói chung làm cái nghề này nếu ko chịu sinh hoạt… điều độ thì đừng mong thọ.
4. Bạn sẽ thường xuyên bị làm phiền bởi người quen
Đây là một trong những điều tệ hại và khó chịu nhất bạn sẽ gặp phải. Những người quen của bạn: bạn bè, bà con, cô dì chú bác, bạn của ba của mẹ sẽ gọi điện nhờ bạn giúp khi họ không nghe nhạc được, máy khởi động chậm, không thấy webcam, không biết đưa hình lên blog. Kiểu hỗ trợ kỹ thuật miễn phí này nên cẩn thận vì nó sẽ thường xuyên lặp đi lặp lại. Một số trường hợp bạn sẽ được trả công nhưng theo tôi, bạn chẳng cần số tiền chả đáng đổ xăng đó làm gì so với thời gian phải chạy đi chạy lại. Đa số người nhờ bạn giúp sẽ mong muốn được hỗ trợ miễn phí và tôi chắc chúng ta sẽ không vui gì về điều đó. Vì vậy hãy tập nói không khi có thể.
5. Bạn sẽ phải thường xuyên về trễ mà không được trả tiền
Đặc thù của ngành IT là công việc thường không thể tính chính xác bằng giờ. Có nghĩa là không phải cứ một lượng thời gian nào đó thì sẽ làm xong một công việc. Thường chúng ta sẽ phải ở lại thêm 1 giờ, 2 giờ để làm nốt công việc của mình nếu bạn là người có trách nhiệm. Nhưng dù có trách nhiệm hay không thì khi công việc chưa xong mà đã gần đến deadline thì bạn vẫn phải ở lại để hoàn thành những gì còn dở dang, tất nhiên không có xu nào cả.
Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010
Hình ảnh vui về 32 đội bóng dự World Cup 2010
Torres với hình ảnh dũng sĩ đấu bò tót tượng trưng cho sức mạnh của đội tuyển TBN
Quả bóng vàng Messi lãnh sứ mệnh giúp Argentina lần thứ 3 lên ngôi sau các kỳ 1978, 1986
Không có Ballack, "Cỗ xe tăng" Đức không vì thế suy giảm sức mạnh
Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010
Ý Nghĩa 5 Ngón Tay
Ngón cái : Là ngón tay bạn dùng nhiều nhất và dường như nó ở gấn bạn nhất. Hãy dành những mong muốn tốt đẹp đầu tiên cho những người thân thương, gần gũi nhất với bạn.
Ngón trỏ : Hãy mong ước những điều tốt lành cho những người chỉ dạy , hướng dẫn cho bạn . Đó là thầy cô , bạn bè hay bất kỳ ai đó cho bạn dù chỉ là một lời khuyên chân thành.
Ngón giữa : Là ngón dài nhất. Hãy mong những điều tốt lành cho những người mà bạn thấy kính phục. Đó có thể là một nhà từ thiện, một nhà vô địch ... Họ xác lập những đỉnh cao để chúng ta biết là lúc nào cũng có thể cố gắng.
Ngón đeo nhẫn : các thầy cô giáo dạy piano nói rằng: đây là ngón yếu nhất trong cả bàn tay. Nó nhắc chúng ta mong ước những điều tốt lành cho những người yếu đuối , kém may mắn.
Ngón út : Đây là ngón tay nhỏ nhất. Nó nhắc bạn về sự khiêm tốn của bản thân bạn và nó nhắc nhở bạn ước mong điều tốt lành cho chính bạn.Riêng ngón út bàn tay trái: đó là ngón tay dành cho tình bạn , cho những người bạn xung quanh chúng ta.
Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn .
Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay...
999 Đóa hồng
Một thông điệp yêu thương: Câu chuyện nói rằng có một chàng trai đem lòng yêu say mê một cô gái...Anh ấy âm thầm tặng hoa cho người đó và thầm nghĩ rằng khi nào đến đóa hồng thứ 1000 anh sẽ nói lời yêu cô gái ấy...Nhưng rồi cuộc sống luôn bất ngờ, luôn có những chữ "nhưng" đáng ghét ! Và lần anh mang đóa hồng thứ 1000 với lòng dũng cảm và trái tim tràn đầy yêu thương cùng những lời trìu mến mà bao lâu nay anh đã ấp ủ thì anh gặp chuyện không may trên đường...Điều đó cũng có nghĩa anh ra đi mà không nói được một lời dù chỉ một lời duy nhất của con tim...Còn cô gái vẫn cứ chờ đợi để biết được chủ nhân của những đóa hồng làm cô nở nụ cười vào mỗi buổi ban mai, chẳng bao giờ cô có thể biết ai là chủ nhân của những đóa hồng đã cho cô sức mạnh khi khó khăn, những bông hồng với đầy tình cảm yêu thương đã khiến cô đủ can đảm để từ chối những lời có cánh của các chàng trai khác... Chuyện tình của họ thật buồn phải không ? Nhưng hơn hết bài hát muốn nói với chúng ta rằng: Khi bạn yêu một ai đó hãy dũng cảm đến nói với họ...Đừng chần chờ và hi vọng có ngày mai. Bởi ngày mai chắc gì đã tới và giả sử ngày mai đó có đến liệu người đó có còn ở đấy không ? Hãy cứ dũng cảm bước đi trên con đường mình đã chọn...có thể sẽ rất khó để có nhau và có thật nhiều điều cản trở nhưng chỉ cần có niềm tin và tình yêu thì dù khó khăn hay cản trở nào cũng sẽ qua...Khi đó hạnh phúc mới thật sự ngọt ngào và đáng quý...Cái quan trọng là chúng ta sẽ không nhầm lẫn giữa thói quen và tình cảm như thanh chocolate vậy. Những người biết thưởng thức họ sẽ chọn loại chocolate đắng nguyên chất phải không nhỉ...
Hòn đá cô đơn!
Từ rất lâu rồi, Emerald (Ngọc lục bảo) luôn được mọi người yêu mến vì nó là một trong những loại đá quí tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo thì không như vậy, nó mặc cảm vì không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến dự những buổi tiệc quan trọng vì màu sắc của nó rất kén chọn trang phục và dáng người. Chính vì thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ty càng lớn dần, cho đến một ngày nó bị người ta lãng quên thật sự khi người ta nhận thấy nó không còn tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm gì nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn.
Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bồng nhiên tâm sự một mình...
Chuyện nhà rùa
- "Everybody blamed Somebody when Nobody did what
Anybody could have done in the first place." -
Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ.
Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. "Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đình nhà rùa đồng ý với nhau như vậy.
Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.
Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hình trong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.
Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.
Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.
Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi năm năm… chín năm, rồi mười bảy năm…
Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bánh sandwich cho đỡ đói.
Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây, hét lên the thé:
Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…
Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà chúng ta mong đợi. Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi không tự làm gì cho chính bản thân mình! Bạn có giống con rùa trong truyện này không?
Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010
8 món quà vô giá mà không tốn tiền
1.Món quà từ sự lắng nghe:
Khi bạn thực sự lắng nghe, bạn chú ý, không ngắt ngang, không mơ màng, chỉ lắng nghe để cảm nhận về thấu hiểu. Đó là món quà vô giá thứ nhất bạn có thể dành cho người khác đặc biệt là những người thân yêu của mình.
2. Món quà từ sự trìu mến:
Hãy thể hiện sự trìu mến với những người thân yêu bằng những lời nói ân cần và cử chỉ trìu mến, bạn sẽ thấy điều kỳ diệu.
3. Món quà từ sự vui tươi:
Hãy cắt những biến họa, chia sẻ những mẩu chuyện cười và những tin vui nhộn cho các cộng sự và người thân. Họ sẽ hiểu và cảm nhận rằng bạn luôn muốn chia sẻ niềm vui và do đó họ sẽ dành cho bạn những điều to lớn hơn.
4. Món quà từ những mẩu giấy viết tay:
Hãy viết ra từ những lời chân thật, dù rất ngắn, nó có sức mạnh phi thường đấy, dù nó là dòng chữ “cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi” hay “xin lỗi vì mình đã quá nóng với bạn”. Hay thậm chí một bài thơ hay một lời khuyên đẹp. Chính những điều nho nhỏ đó, có thể đi suốt cuộc đời ta.
Lời thơ nhắn nhủ gửi tới thế hệ trẻ
Thời đại mới, với lắm
trò
Vui chơi giải trí, chẳng mò cũng ra
Tuổi trẻ ta dễ la cà
Tốn công tốn của chẳng ra việc gì.
Vui chơi giải trí, chẳng mò cũng ra
Tuổi trẻ ta dễ la cà
Tốn công tốn của chẳng ra việc gì.
Nhiều người không chịu
đổi di
Chat chit, điện tử, ngồi lì thâu đêm
Lá này héo úa ngoài thềm
Có đâu khác mấy, người "điềm đạm" kia.
Chat chit, điện tử, ngồi lì thâu đêm
Lá này héo úa ngoài thềm
Có đâu khác mấy, người "điềm đạm" kia.
Buồn thay, trông về mọi
phía
Nhìn tương lai Việt, nghía qua muôn đời.
Vinh quang đang ở muôn nơi
Chờ ta đến hái, chờ lời ngợi ca.
Nhìn tương lai Việt, nghía qua muôn đời.
Vinh quang đang ở muôn nơi
Chờ ta đến hái, chờ lời ngợi ca.
Chặng đường ấy vẫn còn
xa
Gian nan trắc trở vượt qua bao đèo
Đường lên đỉnh núi cheo leo
Thông minh chưa đủ, mang theo cần cù.
Gian nan trắc trở vượt qua bao đèo
Đường lên đỉnh núi cheo leo
Thông minh chưa đủ, mang theo cần cù.
Có vốn kiến thức kếch xù
Đèo cao cũng vượt sương mù cũng tan.
Đứng trên đỉnh núi ngút ngàn
Phóng tầm mắt rộng trông vàn núi sông
Đèo cao cũng vượt sương mù cũng tan.
Đứng trên đỉnh núi ngút ngàn
Phóng tầm mắt rộng trông vàn núi sông
Sống trong biển người
mênh mông,
Sống sao đáng sống, sống không lu mờ.
Tuổi trẻ còn nhiều mộng mơ,
Làm sao đây để biến mơ thành thực?
Sống sao đáng sống, sống không lu mờ.
Tuổi trẻ còn nhiều mộng mơ,
Làm sao đây để biến mơ thành thực?
Bạn, hãy cùng tôi, chung
sức!
Trang bị kiến thức, đạo đức rèn thêm.
Để khi thức dậy sau đêm
Bắt đầu ngày mới có thêm nụ cười.
Trang bị kiến thức, đạo đức rèn thêm.
Để khi thức dậy sau đêm
Bắt đầu ngày mới có thêm nụ cười.
Bố đã gạt từng giọt mồ hôi để con được ăn học
T còn nhớ trong bài kiểm tra kết thúc
chương trình mẫu giáo, chuẩn bị vào lớp 1 của đứa em gái có rất nhiều
câu hỏi về gia đình cũng như những thông tin cá nhân. Trong những câu
hỏi đó, có câu hỏi: bố mẹ em làm nghề gì? Không cần thời gian suy
nghĩ,vì đây là câu nói đã thuộc lòng của đứa bé 5 tuổi, nó hồn nhiên, mở
to đôi mắt tròn xoe đen nhánh tự tin trả lời: “Dạ! bố em đi mài dao, mẹ em đi bán rượu ạ!”.
Cô giáo rất vui về câu trả lời hồn nhiên và trung thực của đứa bé. Cô
giáo điền hai cặp từ “bán rượu” và “mài dao” vào hai chỗ trống trong
phiếu trả lời.
Đã qua hơn 10 năm, phiếu trả lời chẳng có giá trị ấy vẫn được mẹ T “ém” ở đáy tủ. Không có ngụ ý gì cả, mẹ T giữ nó chỉ đơn thuần là để lưu trữ khoảnh khắc đứa con gái bé bỏng của mình “tốt nghiệp mẫu giáo”. Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, T và đứa em gái bé bỏng ấy cứ lớn dần cùng với tiếng lách cách thoi đưa dệt vải của bà, cùng với những trò chơi của hai anh em thuở nhỏ, cùng với hành trình “sáng đi, tối về”, cùng những tiếng mài dao và lời mời chào bán hàng của bố mẹ .
Đã qua hơn 10 năm, phiếu trả lời chẳng có giá trị ấy vẫn được mẹ T “ém” ở đáy tủ. Không có ngụ ý gì cả, mẹ T giữ nó chỉ đơn thuần là để lưu trữ khoảnh khắc đứa con gái bé bỏng của mình “tốt nghiệp mẫu giáo”. Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, T và đứa em gái bé bỏng ấy cứ lớn dần cùng với tiếng lách cách thoi đưa dệt vải của bà, cùng với những trò chơi của hai anh em thuở nhỏ, cùng với hành trình “sáng đi, tối về”, cùng những tiếng mài dao và lời mời chào bán hàng của bố mẹ .
Không ai có thể chỉ sống một mình
Nếu con người ta thực sự yêu thương nhau, họ sẽ
không bao giờ bỏ rơi nhau.
Pendo
Mình của một chiều muộn phiền. Không nỡ trách cứ
những người thật dạ yêu thương. Không nỡ trách một ai khi mình đâu cho
đi được điều gì. Mà có cho đi, cũng không chờ nhận lại. Bầu trời hôm nay
có thể nhiều mây, chiều nay có thể chỉ mình và tách cafe buồn tẻ. Nhưng
ngày mai sẽ khác.
Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010
Trong thẳm sâu trái tim mẹ…
Khi hoàng hôn rụng rơi ngập lối
con đi
Hoa ven đường thầm thì
tiễn biệt
Bên song cửa, mẹ nhìn con
tha thiết
Đôi mắt ưu tư, trăn trở
suốt cuộc đời
Ngày tôi vào đại học
mẹ nói, con ơi
Hãy gắng lên
mẹ ngồi đây chờ đợi
Rồi mẹ,
trầm ngâm, nghĩ ngợi
chẳng nói điều chi
Nhưng sao,
con nghe
trong sâu thẳm trái tim mẹ
những tiếng sóng vỗ thì thào
âu lo
con đi
Hoa ven đường thầm thì
tiễn biệt
Bên song cửa, mẹ nhìn con
tha thiết
Đôi mắt ưu tư, trăn trở
suốt cuộc đời
Ngày tôi vào đại học
mẹ nói, con ơi
Hãy gắng lên
mẹ ngồi đây chờ đợi
Rồi mẹ,
trầm ngâm, nghĩ ngợi
chẳng nói điều chi
Nhưng sao,
con nghe
trong sâu thẳm trái tim mẹ
những tiếng sóng vỗ thì thào
âu lo
Tôi ơi! sao mãi đứng cô đơn..
Giá đâu đó có người đợi tôi*
Thì mùa thu chắc chẳng buồn đến thế
Hàng cây bàng chẳng lao xao góc phố
Tôi ơi tôi sao mãi đứng cô đơn…
Có đôi lần em lỡ hẹn cùng anh
Em đã đến nhưng bước chân không tới
Vì bóng ai vừa bỏ đi rất vội
Góc hành lang mùi nước hoa cay nồng…
Thì mùa thu chắc chẳng buồn đến thế
Hàng cây bàng chẳng lao xao góc phố
Tôi ơi tôi sao mãi đứng cô đơn…
Có đôi lần em lỡ hẹn cùng anh
Em đã đến nhưng bước chân không tới
Vì bóng ai vừa bỏ đi rất vội
Góc hành lang mùi nước hoa cay nồng…
Mùa phượng cuối
Mùa phượng cuối cho em
Mùa phượng cuối cho anh
Cho những ai cùng chung năm cuối cấp
Gấp sách lại thế là xa trường cũ
Mây cứ trôi và gió cứ hững hờ
Nắng cứ thế rơi nhạt nhòa bên ô cửa
Ve vẫn nỉ non thắm màu phượng như màu lửa
Một nửa nghẹn ngào chẳng thốt được thành tên?
Lời hứa năm nào ai khắc chênh vênh
Trên góc bảng, còn hay đã mất?
Lời hứa vu vơ hay lời chân thật?
Tuổi học trò, lý giải làm chi!
Mùa phượng cuối cho anh
Cho những ai cùng chung năm cuối cấp
Gấp sách lại thế là xa trường cũ
Mùa cuối ơi,
có tiếc nuối bao giờ?
Mây cứ trôi và gió cứ hững hờ
Nắng cứ thế rơi nhạt nhòa bên ô cửa
Ve vẫn nỉ non thắm màu phượng như màu lửa
Một nửa nghẹn ngào chẳng thốt được thành tên?
Lời hứa năm nào ai khắc chênh vênh
Trên góc bảng, còn hay đã mất?
Lời hứa vu vơ hay lời chân thật?
Tuổi học trò, lý giải làm chi!
Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010
Portable Xilisoft Video Converter Ultimate 6.0.3.0528 phần mềm chuyển đổi video mạnh mẽ
Portable Xilisoft Video Converter Ultimate 6.0.3.0528 là phần mềm chuyển đổi video mạnh mẽ, linh hoạt giúp chuyển đổi giữa các định dạng video phổ biến như AVI sang MPEG, WMV sang AVI, WMV sang MPEG hay H.264/AVC video, chuyển đổi file AVI sang đinh dạng iPod V..v. Không chương trình nào hỗ trợ các định dạng video toàn diện như Xilisoft Video Converter bao gồm AVI, MPEG, WMV, DivX, MP4, H.264/MPEG-4 AVC, RM, MOV, XviD, 3GP, FLV, VOB (định dạng dùng trong DVD), DAT (định dạng dùng trong VCD, SVCD), v...v. Thêm vào đó, chương trình còn có khả năng dễ dàng chuyển đổi video thành các định dạng âm thanh như MP2, MP3, WMA, WAV, RA, M4A, AAC, AC3, OGG, v...v. Trình chuyển đổi video còn hỗ trợ giải mã APE, CUE và trích xuất CD.
WebcamMax 7.1.5.2-phần mềm chụp hình với hiệu ứng đẹp
Các phiên bản firefox từ 1.5 đến 3.7
Nếu ai đã từng sử dụng firefox chác chắn hoàn toàn biết sức mạnh của nó. Hãy trải nghiệm với các phien bản cua Mozilla Firefox link download trực tiếp: |
Tiền Việt Nam qua các thời kì
Mở đầu là các 4 loại tiền xu được phát hành ngay vào năm 1945 và 1946:
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)