Một thời vùng vẫy, quằn quại, mình mẩy xác xơ, tim chắp vá, đầu nguội lại, lòng trơ trọi. Một thời từ đau khổ này qua đau khổ kia. Rồi một ngày, bạn thấy mình lớn lên. Và bạn biết ơn tuổi trẻ với những đau khổ ấy biết dường nào.
Có rất nhiều loại đau khổ, mà để trưởng thành, bạn nhất quyết phải trải qua
1. Loại đau khổ thấy đấng sinh thành rơi nước mắt.
Bất hiếu là bất nhân. Trên đời này, thứ tình yêu vĩnh viễn, trinh nguyên, cao thượng và vô điều kiện chỉ tồn tại giữa cha mẹ và con cái. Bạn nhất định phải một lần nhói lòng vì làm cha mẹ buồn, xấu hổ khi làm cha mẹ thất vọng. Nhất định phải nếm được vị đắng của giọt mồ hôi rơi xuống từ bờ vai gầy của cha mẹ. Thậm chí, phải dằn vặt bản thân vì chưa làm được gì cho cha mẹ. Nếu lớn lên mà hờ hững với những người vì bạn mà vất vả, vì bạn mà rơi nước mắt, bạn sẽ đánh mất trái tim của mình.
2. Loại đau khổ bị người yêu hơn cả bản thân phản bội.
Mối tình đầu, mối tình thứ hai, mối tình thứ ba, đơn phương, tay ba, hay vòng vo không dứt, dù là mối tình thế nào, một lần thất tình là cần thiết. Trái tim nếu không biết đau, sao có thể quý trọng hạnh phúc. Cõi lòng nếu không cô đơn, sao có thể biết tin vào sự bền vững, sao đôi chân có thể dừng lại, sao có thể biết đến thế nào là giá trị của sự tin tưởng?
3. Loại đau khổ lòng tự tôn bị chà đạp, cái tôi bị xé nát.
Tuổi trẻ như gió, chỉ thích bay cao, cái tôi như hổ, không chịu khuất phục thứ gì. Chính vì cái ngạo mạn vô tận của đứa trẻ đang lớn, nên mới cần một lần té thật đau. Trong chuyện tình cảm, học tập, công việc, bạn bè, chúng ta đều vì một chữ ‘sĩ’ mà ít nhiều làm sai, ít nhiều làm đau người khác, làm đau bản thân. Té một thật đau, khóc một lần khô cạn cả lòng, thấy cái tôi của mình bị tổn thương nghiêm trọng, rồi nhận ra mình bé nhỏ lắm, thế giới rộng lớn lắm, nhất định phải biết mình biết ta. Tới một ngày nào đó, có thể cúi đầu nói ra câu em còn kém lắm, xin hãy giúp đỡ”, có thể cảm nhận được sự khiêm tốn hình thành, khi đó, ắt hẳn đã trưởng thành.
4. Loại đau khổ thấy mình vô dụng, thất bại chồng chất.
Nhìn thấy người khác cứ vượt lên trên, bỏ xa mình một khoảng cách dài, bạn cố chạy theo nhưng chỉ thấy thấy bại, thấy vấp ngã. Bạn hối hận vì ngày đó không cố gắng học tập, hối hận vì ngày đó để cơ hội trôi đi, thất bại vì đã chọn điều này chứ không chọn điều kia. Bạn cảm thấy bản thân chẳng có gì để tự hào.Nhưng một ngày kia bạn cảm thấy mình thất bại quá nhiều, mà vẫn còn chưa bỏ cuộc, thì bạn mạnh mẽ hơn bạn tưởng đấy. Cuộc đời rải đầy hoa hồng thì chẳng có thử thách nào rèn dũa và trao cho bạn cơ hội thể hiện nghị lực cả. Nhìn thấy cuộc đời không dễ dàng mới một lòng phấn đấu. Bạn biết đấy, thành công không dành cho người sớm bỏ cuộc.
5. Loại đau khổ vì tự ti, quá xấu, quá nghèo, quá ngu.
Ghen tị có thể bào mòn trái tim người ta rất ghê gớm. Bạn sinh ra không được xinh đẹp, không gia thế, không khôn ngoan? Chỉ cần so sánh, ắt sẽ sinh ra đau khổ. Nhưng cuộc đời không phải một cuộc đua, không phải cứ ai bắn phát súng bên tai thì mình phải chạy, ai cũng có cái đích của bản thân, hạnh phúc của người khác chắc gì khiến tim bản thân mình vui? Chẳng ai hoàn hảo, mọi người đều tự sâu bên trong có điều gì đó khiến họ tự ti, thậm chí, càng lớn lên người ta càng có quá nhiều điều để so sánh, càng có nhiều điều để tự ti. Một lần đau khổ một tuổi trẻ vì nghèo, vì xấu, vì ngu rồi, thì hãy hạnh phúc vì những gì mình đang có nhé.
6. Loại đau khổ không hiểu vì sao mình phải bị sinh ra.
Có tới hàng ngàn người trải qua cảm giác muốn cứa một đường dài vào cổ tay, muốn đẩy cửa nhảy xuống từ tầng lầu cao nhất. Loại đau khổ tột bậc thống khổ nhất là cảm thấy không còn thiết sống nữa. Loại đau khổ hình thành khi mọi thứ đã tận, chỉ còn bế tắc. Nhất là tuổi trẻ khám phá ra cuộc đời chỉ là một mớ hỗn độn, rất nhiều người thay vì đối mặt với nó thì lẩn trốn. Nếu bạn đã gặp cảm giác bi thương này thì coi như sẽ chẳng còn thống khổ nào hơn nữa, từ đây, bạn có thể đối mặt với tất cả rồi. Coi như, cuộc đời, dù chỉ là một mớ hỗn độn,vẫn có thể níu chân bạn từ tầng nhà ấy, tình yêu, dù chỉ là cổ tích, vẫn có thể khiến bạn muốn tin thêm lần nữa, thành công, dù xa vời biết bao nhiêu, vẫn có thể khiến bạn muốn thử.
Li vỡ tất nhiên không thể lành, nhưng con người không phải thủy tinh, không phải đá, không phải gỗ, con người có sức bền bỉ rất khủng khiếp, tuổi trẻ có thể hồi phục rất mạnh mẽ. Một thời vùng vẫy, quằn quại, mình mẩy xác xơ, tim chắp vá, đầu nguội lạnh, lòng trơ trọi. Một thời từ đau khổ này qua đau khổ kia. Rồi một ngày, bạn thấy mình lớn lên. Và bạn biết ơn tuổi trẻ với những đau khổ ấy biết dường nào.Bạn nhìn thấy mình hôm nay là một phần của hôm qua, và hạnh phúc ươm mầm vì bạn hiểu thế nào là đau khổ.
Quan trọng là, hãy tin, và hãy yêu.
-Sưu tầm-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment khi thấy bài viết có ích! Chúc bạn vui vẻ!(*_*)