Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

Tôi xin đưa em, đến cuối cuộc đời....

Cám ơn em đã đến bên anh cho anh được yêu thêm một lần nữa. Tình cũ qua đi những vết thương ,những kỉ niệm buồn vui tưởng chừng như không thể quên được. Nhưng rồi em đã đến xoa dịu nỗi đau và dành cho anh tình yêu thương. Em đến thật nhẹ nhàng, những lời nói giản dị nhưng ngọt ngào của em đều xóa tan hết mệt mỏi của ngày làm việc vất vả. Những buồn chán của  anh đều tan biến khi mỗi khi được ở bên em.



Uhm, thì anh sẽ không buồn, anh sẽ luôn vui cười và thầm cám ơn cuộc đời đã đưa trái tim em đến bên trái tim  anh. Cảm giác này thật khó giải thích. Và rồi anh yêu em!
Em à! anh còn trẻ con lắm lắm. nếu sau này anh  có làm gì, có nói gì làm em buồn thì  em ơi! đừng giận  anh em nhé. bởi vì  anh biết tình yêu  em dành cho anh, anh  dành cho  em và ta dành cho nhau là Chân thành.  Anh không muốn vì chuyện nhỏ nhặt nào đó mà làm chúng ta phải cãi nhau, phải giận nhau đâu  em. Nhưng  em ơi, là tình yêu mà , đâu phải lúc nào cũng ngọt ngào như thanh sôcôla đâu  em. Giận nhau để hiểu và yêu nhau nhiều hơn phải không  em? Anh luôn sợ rằng xa mặt cách lòng, đến 1 lúc nào đó  em không muốn nói chuyện với  anh, không muốn nhìn thấy  anh và không muốn  yêu anh nữa. Bởi vì tình yêu của  anh đã trao hết cho  em.  Anh luôn tự nhủ với mình rằng không được rời xa  em, không được quên  em, không được lừa dối  em, không  yêu ai khác ngoài  em.

 

Tối nay sao anh thấy buồn vậy? Anh đã được ở bên em, nhẽ ra anh phải vui mới đúng chứ? Có lẽ là vì ở cạnh bên em anh đã không thể nói với em điều gì, anh chỉ dám ngồi lặng thinh nhìn em rồi cười. Điều đó đã làm em khó chịu nhiều lắm! Anh nói là có chuyện muốn nói với em nhưng nhiều lần ở bên em anh lại không thể nói lên những điều anh muốn nói. Anh phải làm sao đây để nói được với em nhỉ?

Em ơi! Em có biết rằng anh muốn nói với em biết bao điều không? thời gian qua anh  thấy cô đơn và trống vắng và anh thấy rằng anh đang đánh mất đi một thứ gì đó mà có lẽ khi anh đánh mất đi rồi anh sẽ không thể nào tìm lại được nữa. Em biết không? mỗi khi ngồi ở bên em anh muốn chạy đến bên em để được ôm em vào lòng anh như hôm nào. Để được chia sẻ với em nhưng buồn vui của ngày hôm nay và nói về dự định của ngày mai nhưng anh đã không thể làm được điều đó. Anh sợ anh sẽ làm em đau. Phải chăng anh không còn tự tin vào anh nữa?

Anh quá nhút nhát và khô căn, anh không được lãng mạn như bao  người con trai khác. Người ta thường nói khi yêu nhau thì mình phải thể hiện ra bên ngoài cho người mình yêu biết họ đang được yêu thương, có thế người con gái mới biết được người con trai yêu thương mình như thế nào. Anh thì lại đi ngược lại điều đó, những tình cảm yêu, thương đó anh lại để sâu trong lòng không nói ra, vậy làm sao em biết được điều đó, tình yêu của anh dành cho em lặng lẽ và âm thầm, cứ như vậy anh đi theo em như là 1 chiếc bóng vậy, điều đó đã làm em ghét anh, em không tin anh nữa.Anh thật là ngốc nghếch phải không em?Anh nghèo, anh không có gì cả. Anh đến với em chỉ có tình yêu mà thôi. Em nói đúng anh không có gì cả và anh lại không năng động nữa. Anh đã làm em thất vọng về anh nhiều quá.

Anh đã mang lại cho em nhiều nỗi buồn, nỗi thất vọng hơn là anh mang đến cho em niềm vui, niềm tin. Vì không muốn thấy em thất vọng hơn và để em thấy vui hơn anh  sẽ không nên nói ra những điều anh định nói với em. Có những lúc anh muốn chia sẽ  những tâm sự của riêng anh cho em biết nhưng anh đều ngập ngưng không biết có nên nói ra cho em biết không nhỉ? hay cứ để vậy trong lòng chỉ mình anh biết thôi, điều anh nỏi ra khiến em không vui mà lại buồn hơn thì sao? sao mỗi khi ở bên em anh định nói nhưng ở trong anh như có 2 con người. 1 người nói anh hay nói ra những điều anh đang suy nghĩ ở trong lòng cho em biết điều đó sẽ làm cho em vui đó, anh đừng im lằng vậy anh im lặng vậy là anh đang dần đánh mất em đó, hãy nói cho người mình yêu thương biết đi, nói đi nói đi. Còn 1 người khuyên anh không nên nói ra những điều đó, vì những điều anh nói ra sẽ làm người anh yêu buồn thêm đó,  hãy để minh anh biết thôi, rồi người cô ấy sẽ hiểu anh mà. Đừng nói ra, anh phải làm sao đây em? có lúc anh muốn nói ra lắm nhưng mỗi lời nói của anh với em ra đến cổ họng anh  nghẹn lại không ra lời. Anh xin lỗi em nhé! anh mong rằng em sẽ hiểu và tha thứ cho anh.



Em ơi! Em có biết anh tìm thấy hạnh phúc của anh ở đâu không?Anh biết mình hạnh phúc như thế nào khi yêu em, dành cho em những điều diệu kì mà tình yêu mang lại. Và hạnh phúc hơn khi cảm nhận được tình yêu của em, hòa nhịp đập trái tim lạc nhịp của con người trước khi gặp em cùng nhịp đập của trái tim tràn ngập yêu thương của em. Cảm ơn em, cảm ơn tình yêu của em, cảm ơn mọi điều đã tạo nên tình yêu trong anh hôm nay. Tưởng chừng như anh là người hạnh phúc nhất dẫu cho cuộc sống vẫn trôi vẫn chứa đựng nhiều ngang trái. Như vậy có quá lắm không hả em? Em biết chăng mỗi một ngày mới sang anh tự nhủ phải cố gắng hơn, làm được nhiều hơn cho anh, cho em cho cuộc sống mà hai ta chọn lựa và anh còn mong bình yên về để đôi ta thực hiện được những điều dở dang đang đợi chờ ta phía trước. Anh không mong hạnh phúc vì hạnh phúc của anh chính là em. Biết sẽ khó khăn, sẽ nhiều đổi thay và rồi mai đây biết yêu thương rồi sẽ đi về đâu,  anh không hứa hẹn nhưng từng ngày từng ngày anh sẽ cố gắng để chúng ta được gần nhau hơn. Anh sẽ cố! Em cũng như vậy em yêu nhé.

Sợ rằng anh chỉ nói mà không làm được nhưng chắc chắn một điều anh yêu em hơn những gì anh nói. Mong em bình an. “Xin cuộc đời cho ta được bình yên, để ta mãi được yêu được ở bên nhau” để tôi được đưa em, đến cuối cuộc đời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment khi thấy bài viết có ích! Chúc bạn vui vẻ!(*_*)

Tìm kiếm Blog này