Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

xin cảm ơn đời vì tôi còn có mẹ

Con đi đâu con về đâu Cuộc đời của mẹ là câu trả lời
Cho con nỗi nhớ không rời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Mẹ có nghĩa là tất cả
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng!



Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ.

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.

Tảo tần sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.

Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.

Đừng để mẹ buồn trên mắt mẹ nghe không?
---------------------------------------------------
Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi biết
Thân phận kẻ mồ côi

Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi nhìn thôi
Mặc dầu nước mắt chảy
Là bớt khổ đau rồi

Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất

Từ nay tôi hết thấy
Trên trán mẹ hôn tôi
Những khi tôi phải đòn
Đau lòng mẹ la lại

Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Riêng mẹ tôi không thấy
Lúc buồn biết trốn đâu

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất mẹ
Là mất cả bầu trời
------------------------------
Áo tôi vàng em cài lên hoa trắng,

Màu trinh nguyên màu mẹ đã qua đời

Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng

Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười.



Áo tôi vàng em cài lên hoa trắng,

Màu trắng thơm, màu mẹ đẹp tuyệt vời.



Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng

Vì trong hoa tôi thấy mẹ ngàn nơi…



Áo tôi vàng em cài tình hoa trắng,

Tình trinh nguyên tình của mẹ ngày xưa.

Tôi không khóc khi nhận tình hoa trắng

Vì là hoa ngày trước mẹ tôi yêu.



Áo tôi vàng em cài tình hoa trắng,

Đoá hoa xưa ngày mẹ xới đất trồng.

Giữa những ngày mưa chang và nắng quái,

Giữa biển cồn đời mẹ hóa thành bông.



Áo tôi vàng em cài lên hoa trắng,

Giữa mùa trăng hiếu hạnh nhớ về nguồn.

Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng

Vì mùa trăng mùa mẹ bước lên ngôi.



Đời của mẹ đã hóa thành hoa trắng,

Hoa thơm tươi, hoa thanh bạch, mẹ ơi!

Tình của mẹ là tình bông hoa trắng,

Tình thiêng liêng lồng lộng giữa đất trời.
-----------------------------------------------------------

Nói với mẹ!

Mẹ cũng có một thời như con
Nên mẹ đừng trách con yêu người ấy
Con cũng có 1 tình yêu nồng cháy
Như thủa nào mẹ đã yêu ba!

Đừng bắt con nghĩ đến chia xa
Đừng giận con mỗi khi anh ấy đến.
Đã bao lần con đã từng lỡ hẹn
Với người ấy chỉ vì muốn mẹ vui!

Hãy cho con dù chỉ 1 lần thôi
Đc sống thật với lòng con mẹ nhé!
Được sống thật với tình yêu tuổi trẻ
Của chính con cho người ấy mà thôi!

Nhưng mẹ ơi con cũng cần mẹ hiểu
Dù con thuyền có chở con xa mãi
Nhưng bến đỗ đời con mãi là mẹ
Dù con đường có đưa con lạc lối
Mẹ mãi là ánh sáng cuộc đời con!

Mẹ ơi mẹ, con thật lòng muốn nói
Dù lòng mình có yêu ai đi nữa
Con vẫn yêu Mẹ nhất trên đời!

---------------------------------------------------
Mẹ Biết Không Con Rất Sợ Mùa Xuân



Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con

Mùa xuân đẹp làm khuyết mãnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau

Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mõi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người

Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi

Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẩn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian

Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ "hiếu ân" nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân?
 ---------------------------------------------------
Mẹ Biết Không Con Rất Sợ Mùa Xuân



Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con

Mùa xuân đẹp làm khuyết mãnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau

Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mõi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người

Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi

Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẩn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian

Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ "hiếu ân" nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân?

nguồn: sưu tập trên các web&blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment khi thấy bài viết có ích! Chúc bạn vui vẻ!(*_*)

Tìm kiếm Blog này