Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Chùm ảnh : Thế giới tương phản


Chùm ảnh : Thế giới tương phản
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nguồn: MeChoiGame.com
Hãy biết trân trọng những thứ mình đang có
Có 1 số người sống sung sướng từ nhỏ, đến khi lớn lên họ gặp chút trắc trở trong cuộc sống đã than phiền rằng họ là người đau khổ nhất thế gian.
Nhưng... chưa đâu.... bới vì bạn còn có thể đi học, ăn uống đầy đủ mỗi ngày, có thời gian để chơi Game, có thời gian và dư tiền để đi mua sắm hàng tuần,.....

Thất bại-Người ta đã nói gì về nó?

Khi nào làm việc gì không thành công, bạn hãy lôi bài này ra đọc để có thêm niềm tin nhé^^

Muốn hạnh phúc, hãy cho người khác tiền

Có nhiều tiền không hẳn đã hạnh phúc, mà phải mang tiền cho người khác mới thực sự khiến chúng ta vui vẻ.
> Tiếng cười khiến người ta dễ bỏ tiền hơn / Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ
Nhóm nghiên cứu tại Đại học British Columbia, Canada, cho biết mỗi ngày cho người khác khoảng 5 USD là đủ để mang lại hiệu quả.
Nhóm đã thực hiện cuộc khảo sát trên 640 người, trong đó yêu cầu họ đánh giá về mức độ hạnh phúc nói chung, về thu nhập hằng năm và các khoản chi tiêu hằng tháng, bao gồm hóa đơn, quà tặng cho bản thân, quà cho người khác và tiền từ thiện.
Giáo sư Elizabeth Dunn, đứng đầu nghiên cứu, nói: "Chúng tôi muốn kiểm tra giả thuyết rằng việc mọi người tiêu tiền có mức độ quan trọng như thế nào so với việc họ kiếm được bao nhiêu".
Kết quả cho thấy bất kể mỗi người kiếm được bao nhiêu, thì những ai chi nhiều tiền cho người khác đều cảm thấy hạnh phúc, trong khi những người chỉ tiêu tiền cho mình thì không có cảm giác như vậy.
Tiếp đến, nhóm cũng đánh giá mức độ hài lòng của 16 nhân viên tại một công ty ở Boston, trước và sau khi họ nhận được một khoản chia lợi nhuận, ở mức từ 3.000 USD đến 8.000 USD.
Kết quả là những ai chia một khoản tiền thưởng của mình cho người khác, hoặc làm từ thiện, thì cảm thấy vui vẻ hơn những ai chỉ dành tiền cho các khoản chi tiêu của riêng mình.
Trong một thử nghiệm khác, các nhà nghiên cứu cho 46 người 5 USD hoặc 20 USD, yêu cầu họ phải tiêu số tiền đó cho đến 5 giờ chiều. Một nửa những người tham gia được chỉ định tiêu cho chính mình, nửa còn lại dành tiền cho người khác.
Những ai cho người khác tiền đều cảm thấy hạnh phúc hơn đến cuối ngày so với những người chi tiền cho mình, bất kể là họ có số tiền bao nhiêu.
"Nghiên cứu đã chứng tỏ rằng việc mọi người tiêu tiền cũng quan trọng trong việc mang lại hạnh phúc không kém so với họ kiếm được bao nhiêu", Dunn nói. "Và việc cho người khác tiền dường như còn mang lại hạnh phúc nhiều hơn là chỉ dành cho chính mình".
Nhà tâm lý học George Fieldman tại Đại học Buckinghamshire, Anh, nhận định: "Việc cho tiền đi khiến bạn thoải mái là bởi người khác sẽ nhìn bạn như một nhà hảo tâm. Ngoài ra khi bạn cho tiền, thì người khác cũng sẽ ít tấn công bạn hơn và đối xử với bạn tốt hơn".
M.T. (theo BBC)

ĐAU KHỔ VÀ CỨU RỖI

Con người khát sống? Con người là kẻ hành hương đi tìm hạnh phúc? Song bi kịch thay, con đường hạnh phúc đó lại chông chênh leo qua miệng vực đau khổ và chẳng phải phi lý mà nhiều người đã than: “Cái lầm lỡ nhất của loài người là đi tìm hạnh phúc”.

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

TẬN CÙNG ĐAU KHỔ LÀ GÌ ?

Hiệp ôm em gái tôi rồi khóc. Cậu ấy khóc to thành tiếng, những tiếng khàn đục mà không có giọt nước mắt nào rơi ra. Cậu ấy khóc khan...Bốn tháng trong cơn đau vật vã của căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối khiến thân xác Hiệp chỉ còn da bọc xương, khô héo, kiệt quệ không còn nước mắt để mà rơi. Hiệp cười, nét hiền lành vẫn còn nguyên trên gương mặt không còn hình người, đôi mắt trắng bệch, da tai tái xanh xanh nhợt nhạt. Thì thầm Hiệp bảo: " Anh thương Hằng của anh nhất trên đời. Anh không tiếc gì chỉ áy náy vì đã chẳng thể lo lắng cho mẹ con em thôi". Hằng cắn chặt môi, dịu dàng ôm lấy chồng bảo: " Em và hai con sẽ sống tốt đẹp. Anh đừng lo lắng. Em yêu anh!".Nước mắt Hằng ướt đẫm vai Hiệp, tràn trề trên giương mặt Hiệp. Hiệp ôm chặt lấy Hằng tha thiết : " Anh yêu em" rồi trút hơi thở cuối cùng trên đôi vai gầy gò của em gái tôi. Cậu ấy đã mất trong vòng tay Hằng vào lúc 12g45 ngày 30 tháng 5 năm 2009 âm lịch. Bốn năm, em gái tôi chịu hai cái tang. Vừa trãi qua nỗi đau mất mẹ nay là sự kinh hoàng mất chồng. Sáng nay, ngày 01 tháng 05 năm 2009 âm lịch ( năm nay nhuần hai tháng 5) người ta đem Hiệp đi chôn. Tôi ôm em gái gần như là bồng nó trên tay còn Hằng ôm di ảnh chồng lặng thinh không nói, không khóc, không kêu gào như những người thân khác. Quãng sông nhỏ quanh co, chiếc xuồng chở quan tài Hiệp chầm chậm chạy, nước sông mùa này cạn, cứ day dứt trôi.


Nằm trong lòng tôi, em vẫn khép mi lại thì thầm : Em chỉ còn Hà. Em muốn ở với Hà. Đừng bỏ em.Tôi nuốt nước mắt vào tim, khẽ gật đầu rồi ôm chặt em hơn. Huệ và Huy ngồi bên cạch tôi ngơ ngác nhìn mẹ Hằng khóc. Các cháu vẫn gọi em là mẹ Hằng, gọi tôi là mẹ Hà.Có 2 mẹ nhưng không còn có Cha...
Thế nào là tận cùng đau khổ?. Nếu bạn chưa tìm được câu trả lời thì đây hãy nhìn vào em gái tôi.
Em gaí tôi tên là Việt Hằng, sinh năm 1980, lấy chồng được 3 năm, có với nhau 2 mặt con. Một gái 3 tuổi. Một trai 10 tháng. Hương lửa chưa kịp mặn nồng đã sinh ly tử biệt. Hiệp mất, để lại một ngôi nhà xiêu vẹo, trống trãi cùng hai con thơ dại. Chị em tôi là trẻ-Mồ-Côi

Hiệp đau 4 tháng, còn Việt Hằng của tôi đau cả đời. Khoảng trống trước mắt em tôi là vô biên, thời gian còn lại của em tôi là vô tận...Tôi có thể nuôi hai cháu khôn lớn như đã từng thay Cha, Mẹ nuôi các em Hằng, Trung lớn khôn , thành đạt nhưng không thể lấp đầy khoảng trống ấy cho em gái của tôi.


Tận cùng đau khổ là gì? Thì đây: Kiếp làm người của chị em tôi mà nhất là em gái tôi là tận cùng đau khổ. Thả nắm đất cuối cùng trên mộ Hiệp, lúc ấy Hằng mới bật khóc, tiếng khóc não nùng ai oán.

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

xin cảm ơn đời vì tôi còn có mẹ

Con đi đâu con về đâu Cuộc đời của mẹ là câu trả lời
Cho con nỗi nhớ không rời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Mẹ có nghĩa là tất cả
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng!

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Có bao giờ, bạn nói …
yêu Mẹ, …….thương Mẹ ? Nếu chưa. hãy tập nói ngay từ bây giờ. Vì lỡ mai này, mẹ không nghe được thì sao?

Hãy tập nhìn Mẹ bằng cả tấm lòng, vì có chắc mấy ai thường nhìn thẳng vào mặt Mẹ, vào từng cử chỉ, dáng điệu của Mẹ để hiểu Mẹ đang thế nào?
Mình rất cần Mẹ,…

Ăn xin và ăn mày

Buổi trưa. Trời oi bức, nắng như đổ lửa. Nằm dưới cây sấu già, nó thiu thiu ngủ, đầu gối lên cái bọc dúm dó, cũ kỹ, bên cạnh là cái bát sắt hoen gỉ nằm chỏng chơ.

Thề với người ăn xin

Người đói, ta đây cũng chẳng no
Cha thằng nào có, tiếc không cho!
Họ đày đọa mãi dân cày cuốc,
Ai xét soi cho cảnh học trò!
Mong được cơm no cùng áo ấm
Gặp toàn nắng lửa với mưa gio
Miếng ăn đến miệng là thưa kiện
Lúa rũ chân đê chửa được vò.
  
Trần Tế Xương

Tôi xin đưa em, đến cuối cuộc đời....

Cám ơn em đã đến bên anh cho anh được yêu thêm một lần nữa. Tình cũ qua đi những vết thương ,những kỉ niệm buồn vui tưởng chừng như không thể quên được. Nhưng rồi em đã đến xoa dịu nỗi đau và dành cho anh tình yêu thương. Em đến thật nhẹ nhàng, những lời nói giản dị nhưng ngọt ngào của em đều xóa tan hết mệt mỏi của ngày làm việc vất vả. Những buồn chán của  anh đều tan biến khi mỗi khi được ở bên em.

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

100 tấm ảnh đã làm thay đổi thế giới


Những tấm ảnh này được trích đăng trong danh sách "100 tấm ảnh đã làm thay đổi thế giới". Những tấm ảnh lịch sử có giá trị và gây xúc động mạnh cho người xem.


Bài hát gây chết người- gloomy sunday

Có thể nào một bài hát làm cho người nghe nó phải chết không? Nghe có vẻ phi lý, nhưng đó là sự thật đối với một bài hát mang tên Gloomy Sunday.

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

hãy nhìn đời = 1 ly cocktail

Cuộc sống ngon lành như một ly cocktail vậy, đấy là khi bạn biết pha chế và thưởng thức nó

100 câu danh ngôn Tình Yêu- Tình Bạn

tinhf bạn và tình yêu! phải có sự lựa chọn.

10 điều chưa bao giờ được “dạy”

- Michael McDonough, một giảng viên kiến trúc, một nhà báo đã từng làm ngạc nhiên các sinh viên của mình bằng bài viết “10 điều chưa bao giờ được dạy ở trường thiết kế”. Nhưng đặc biệt là nó có ý nghĩa sâu sắc với hầu như tất cả các lĩnh vực khác.

Khi bạn đến trường, có nghĩa là bạn đang vận động trong quá trình thu nạp kiến thức (input), nhưng sau đó là tiếp tục vận hành cho quá trình sản sinh kết quả dùng cho việc nghiên cứu, đi làm… (out put). Nhiều lúc bạn sẽ tự hỏi đây có phải là tất cả những gì chúng ta cần, chúng ta được học? Có thể câu trả lời sẽ không hoàn toàn đúng cho bất kỳ ai, nhưng hãy nhớ rằng chỉ có người biết nhiều, biết ít chứ không ai biết đủ.

10 nội quy ăn nhậu … không mới nhưng cần thiết

có ai đã từng nhậu chưa nhỉ! có phải tuân thủ 10 nội quy này không?

Danh Ngôn Tình Yêu

Tình yêu là thứ vô hình,không thể nhìn thấy,sờ thấy,nghe thấy. Nhùng ta có thể cảm nhận được nó!

Bí mật của tình bạn

Kết bạn không khó, nhưng giữ cho tình bạn dài lâu mới khó. Đôi bạn thân thiết giống như khí oxy và chocolate: bạn cần nó để sống và để yêu cuộc sống. Sau đây là bí quyết giúp tình bạn tiến xa hơn.

Danh ngôn về tình bạn

Bạn cò khi nào nghĩ tình bạn là như thế nào không nhỉ? hãy suy nghẫm về tình bạn qua cac câu danh ngôn sau nhé!

những hình ảnh độc đáo

có thực lúc nào bạn nhìn cũng đúng! hãy nhìn các bức hình trong toppic này, để kiểm tra mắt của minh coi nhé!

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010

Hai viên gạch xấu xí


Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.

Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kĩ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây xong một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.


Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi chùa, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một hôm, có hai nhà sư già đến thăm quan ngôi chùa. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao ! ”. “Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên. “Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn. Đôi khi chúng ta đã quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nghĩ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 gạch hoàn hảo. Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi ta nhớ kĩ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm. Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ… Hãy tha thứ và bạn sẽ được tha thứ !!!

Những con dốc cuộc đời


Khi bạn đạp xe lên một con dốc con, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ thì bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...
Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đã nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong tình yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".

Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nhìn những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc mình sẽ là tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.

Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để tìm được kết quả mình muốn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.

Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh và phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đã bị đứt thắng phanh. Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự mãn...

Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau thì đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.


nguồn:zerovn.net

truyện cười "Trạng Quỳnh"

ĐẦU TO BẰNG CÁI BỒ


Chuyện kể rằng lúc Quỳnh còn nhỏ, mới bảy tám tuổi, Quỳnh đã tỏ ra thông minh đỉnh ngộ nhưng cũng là một đứa trẻ chúa nghịch. Hồi ấy bọn trẻ thường chơi trò xước xách, lấy tàu chuối làm cờ, lá sen làm lọng. Trong trò chơi, Quỳnh bao giờ cũng lấn lướt.

Một đêm mùa thu, trăng tháng tám sáng vằng vặc, đang chơi với đám trẻ ở sân nhà, Quỳnh bảo:

- Chúng bay làm kiệu cho tao ngồi, rồi tao đưa đi xem một người mà cái đầu to bằng cái bồ!

Lũ trẻ tưởng thật, liền tranh nhau làm kiệu rước Quỳnh đi vòng vòng quanh sân, mệt thở muốn đứt hơi. Xong, chúng nhất định bắt Quỳnh phải giữ lời hứa. Lúc ấy trăng đã mờ, Quỳnh bảo:

- Tụi bây đứng đợi cả ở đây, tôi đi đốt lửa soi cho mà xem!

Bọn trẻ nhỏ hơi sợ, không dám ở lại, chỉ những đứa lớn hơn, bạo dạn đứng chờ. Quỳnh lấy lửa thắp đèn xong đâu đấy, rồi thò đầu che ngọn đèn, bảo:

- Kìa, trông trên vách kìa. Ông to đầu đã ra đấy!

Anh nào cũng nhìn nhớn nhơ nhớn nhác, thấy bóng đầu Quỳnh ở vách to bằng cái bồ thật. Lũ trẻ biết Quỳnh xỏ, quay ra bắt Quỳnh làm kiệu đền, Quỳnh chạy vào buồng đóng cửa lại, kêu ầm lên. Ông bố tưởng là trẻ đánh, cầm roi chạy ra, lũ trẻ chạy tán loạn.

ĐẤT NỨT CON BỌ HUNG


Từ thuở bé, ngoài tính nghịch ngợm, hiếu động, Quỳnh còn tỏ ra thông minh xuất chúng khi học rất giỏi và đối đáp hay, nhất là khi ứng khẩu.

Trong làng cậu bé Quỳnh có một người hay chữ nhưng tính tình kiêu ngạo, đi đâu cũng khoe khoang, tên gọi là ông Tú Cát. Tất nhiên, từ nhỏ Quỳnh đã ghét những người có bản tính như vậy. Một hôm, Quỳnh đang đứng xem đàn lợn ăn cám thì Tú Cát đi qua. Đã được nghe người ta đồn đãi về thần đồng này, Tú Cát không ưa gì Quỳnh, ông ta ra vẻ kẻ cả gọi Quỳnh đến bảo:

- Ta nghe thiên hạ đồn mày là đứa thông minh, ứng đáp rất giỏi. Bây giờ ta ra cho mày một vế đối, nếu mà không đối được thì sẽ biết tay. Nhất định ta sẽ đánh đòn cho chừa các tật láo, nghe chưa!

Nói xong, không đợi Quỳnh thưa lại, Tú Cát liền gật gù đọc:

- "Lợn cấn ăn cám tốn."

Đây là một câu đối rất hắc búa bởi "Cấn" và "Cám" vừa chỉ lợn và thức ăn của lợn, lại vừa là hai quẻ trong kinh Dịch, người có học nhiều còn thấy khó. Thế nhưng, không nao núng, Quỳnh đọc lại ngay:

- "Chó khônss chớ cắn càn."

Quả là một vế đối vừa chỉnh vừa có ý xỏ xiên. "Khôn" và "Càn" cũng là hai quẻ trong kinh Dịch, Quỳnh lại còn ngầm ý chưởi Tú Cát là đừng có mà rắc rối. Bị thằng nhỏ hơn mình chơi lại một đòn đau, Tú Cát tức lắm, hầm hầm bảo:

- Được để coi mầy còn thông minh đến cỡ nào. Tao còn một vế nữa, phải đối ngay thì tao phục!

Nói xong Tú Cát đọc ngay:

- "Trời sinh ông Tú Cát!"

Vế vừa ra mang tính cách ngạo nghễ, phách lối. Nào ngờ, Quỳnh chỉ ngay xuống đất, dưới lớp phân heo đùn lên những ụ nhỏ mà đáp:

- "Đất nứt con bọ hung!"

Đến nước này thì dù tức đến hộc máu mồm, Tú Cát cũng đành cút thẳng.

DÊ ĐỰC CHỬA


Tiếng tăm về một thần đồng nhanh chóng được truyền tụng khắp nơi, ngày càng lan rộng và đến tận kinh đô. Nhà vua muốn biết hư thực ra sao, nhưng là người chuộng nhân tài, sau khi suy nghĩ, vua bèn ban lệnh: Cả phủ Thanh Hóa, mỗi làng phải đem nộp một con dê đực đang chửa. Sau hai tháng, nếu làng nào không có sẽ bị trị tội. Cái lệnh chéo ngoe ấy tất nhiên làm dân chúng phủ Thanh Hóa shốt hoảng sợ hãi. Cả làng Quỳnh ở, ai cũng nhớn nhác lo âu. Tìm đâu ra dê đực chửa? Mà từ xưa đến giờ đã nghe ai nói cái chuyện lạ lùng ấy đâu! Thế nhưng, khi biết chuyện đó, Quỳnh nói với bố:

- Chuyện gì chớ chuyện này xin bố đừng lo. Bố cứ bảo dân làng chuẩn bị cho con một trăm quan tiền và gạo ăn đường, con sẽ kiếm được dê đực chửa cho làng. Nghe Quỳnh nói vậy, ông bố không tin, nhưng cũng thưa lại vơi dân làng. Người tin kẻ nghi nhưng không còn có cách nào khác, mọi người đành làm theo yêu cầu của Quỳnh. Sáng hôm sau, hai cha con Quỳnh lên đường. Họ đến kinh đô khi nhà vua có việc đi qua cửa Đông. Quỳnh nép xuống cống sát vệ đường chờ. Khi xa giá nhà vua đến gần, Quỳnh khóc rống lên. Nghe tiếng khóc có vẻ lạ, vua sai lính lôi đứa trẻ đang khóc lên hỏi nguyên do. Quỳnh vờ như không biết đấy là vua, càng gào to, kể lể:

- Mẹ tôi đã chết mấy năm nay, tôi nói mãi mà bố tôi không chịu đẻ em bé cho tôi bế...

Vua nghe nói câu ấy, bật cười bảo rằng:

- Ôi chao quả là một thằng bé đần độn. Ba mày là đàn ông mà đẻ làm sao được?

Chỉ đợi cho vua nói vậy, Quỳnh liền nín ngay, rồi đứng chắp hai tay lại, nói thật trang nghiêm:

- Thưa ông, vậy mà nhà vua bắt dân làng tôi phải nộp dê đực chửa!

Nghe nói vậy, nhà vua giật mình, biết ngay đây là đứa bé thần đồng mà bấy lâu mình vẫn nghe đồn.

MIỆNG KẺ SANG


Bấy giờ Quỳnh đã hơi lớn, đang độ thiếu niên. Trên đường từ phủ về khát quá, Quỳnh vào một quán nước bên đường. Trong quán có một viên quan, dáng oai vệ, đang ngồi nhai trầu bỏm bẻm. Cạnh đó, có một lính vệ đứng hầu. Quan nhai xong, hách dịch vứt miếng bã trầu ra đất.

Quỳnh đang ngồi uống nước, thấy ngứa mắt liền bước lại cuối nhặt lên, ngắm nghía như muốn tìm kiếm cái gì, rồi đút vào túi.

Quan thấy lạ, hỏi:

- Mày là ai? Làm gì vậy?

Quỳnh làm bộ khúm núm đáp:

- Bẩm, con là học trò nghèo, lâu nay thường nghe người ta nói "Miệng nhà quan có gang có thép" muốn nhặt lên đem về coi thử có đúng thế không?

Biết mình bị xỏ, lại không biết tên học trò xấc xược này là Quỳnh, quan liền bảo:

- Đã xưng là học trò thì người phải đối ngay câu tục ngữ mà người vừa nói đó đi, hay thì ta thưởng, dở sẽ đánh đòn. Mà nhớ là tục ngữ phải đối bằng tục ngữ, nghe chưa!

Quỳnh giả bộ rụt rè, thưa thưa bẩm bẩm:

- Con sợ mang tiếng xấc xược... Không dám đối.s

Tưởng anh chàng học trò đang bí, quan bảo:

- Ta cho người cứ nói, còn đối không được thì nằm xuống để ta đánh đòn.

- Nếu thế thì con xin đối ạ.

- Được. Đối ngay đi, ta nghe thử!

Quỳnh thong thả đọc vế đối:

- "Đồ nhà khó vừa nhọ vừa thâm."

Nghe xong, mặt quan xám lại như tro bếp. Câu đối lại đúng là câu tục ngữ, không thể bắt bẻ vào đâu được.

Biết ngồi lâu không tiện, quan giục lính hầu ra đi, quên bẵng lời hứa thưởng tiền cho anh học trò nghèo.

Chẳng bao lâu, chuyện ấy lan ra khắp vùng, tên quan kia thì xấu hổ vì làm miệng cười cho thiên hạ còn tiếng tăm của Quỳnh thì nổi như cồn.

Tìm kiếm Blog này